bị cha bán cho hạ thiếu

Bị Cha Bán Cho Hạo Thiếu Lập Hàm Hợp Đồng Bán Con *Anh Ngọc về lại phòng làm việc. Đương nhiên cô không thể tránh khỏi những ánh Giới thiệu truyện Bị Cha Bán Cho Hạo Thiếu Thiếu nữ dù có bị cha mình áp bức vẫn kiên cường vươn lên. Dù cho người cha say xỉn kia suốt ngày đòi tiền, suốt ngày rượu chè bài bạc, cô vẫn có thể chịu đựng. Chương 4: Tôi Gặp Phải Biến Thái! Chương 5: Vận Đen Tại Công Ty. Chương 6: Hợp Đồng Bán Con. Chương 7: Món Hàng Của Hạo Thiếu (H) Chương 8: Tổng Tài Lang Băm (H) Chương 9: Tiểu Yêu Tinh! Không Cần Gấp Gáp. Chương 10: Món Quà Đầu Tiên. Chương 11: Hình Phạt Tại Buổi Tiệc. Full. Đánh giá: 7.5/10 từ 389 lượt. ======= Nếu bạn muốn tiếp tục truy cập nội dung truyện, mời CLICK ĐỌC < Bị Cha Bán Cho Hạo Thiếu > tại truyenfull.vn ========. Thiếu nữ dù có bị cha mình áp bức vẫn kiên cường vươn lên. Dù cho người cha say xỉn kia suốt ngày đòi tiền Danh Sách Chương. Chương 1: Chạm mặt. Chương 2: Phải thật thành công. Chương 3: Người mẹ diệu hiền. Chương 4: Tôi gặp phải biếи ŧɦái! Chương 5: Vận đen tại công ty. Chương 6: Hợp đồng bán con. Chương 7: Món hàng của hạo thiếu (h) Chương 8: Tổng tài lang băm (h) modifikasi mobil gran max pick up warna hitam. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để Ngọc thơ thẩn quay về nhà. Bác Hạ xem cô là gì vậy? Anh nghĩ cô bán thân để lấy tiền hay sao? Thật là... Hiện tại biết đi đâu để có một số tiền trả bớt một khoảng nợ của cha đây? Nhà của Anh Ngọc nhỏ bé, nằm trong một xóm nghèo không mấy khá giả. Ngày trước nhà cửa của cô cũng rộng rãi, đủ đầy như ai. Nhưng sau khi mẹ qua đời, cha vì suốt ngày nhậu nhẹt, dấn thân vào cờ bạc mà phải bán đi rồi chuyển đến đây sinh sống. Từ khi học cấp hai là cô đi phụ giúp việc vặt để kiếm tiền. Lên cấp ba thì xin việc làm bán thời gian. Cứ thế quần quật cả ngày, hết học rồi làm, hết làm rồi học. Vừa mở cửa nhà, chỉ vừa bật đèn chưa kịp gỡ giày ra là cô đã nghe giọng của cha mình - Hoàng Anh Thiếu. - Con gái à? Con vừa đi làm về sao? Sao rồi? Có tiền cho ngày mai trả nợ chứ? Hai tay xoa xoa vào nhau. Ông lấm la lấm lét. Mỗi khi cần tiền thì ông mới lại gần cô mà cười xuề xòa như vậy. Nhiều lúc cũng chán ngán cuộc sống thế này lắm nhưng cô bỏ đi thì cha phải biết làm sao? Cho dù ông ta có ra sao thì cũng là người sinh thành ra cô mà. - Con không có Anh Ngọc mệt mỏi trả lời. - Sao lại không có tiền? Con gái, tiểu tử Bác Hạ đó đưa con đi kiếm tiền kia Dáng vẻ của ông không khác gì ban nãy. - Con nói thật. Con không kiếm được Không nhìn thẳng vào ông, cô toan bước về phòng. - Không có tiền?- Hoàng Anh Thiếu nắm tóc cô lôi lại, nghiến chặt răng, ông ta gắt Mày là một đứa vô dụng, vô tích sự. - A...cha! Cha buông con ra Hai tay nắm lấy tay ông hòng gỡ ra nhưng ông lại càng siết chặt khiến cô đau không tả được. - Mày đến đó làm cái gì mà không có tiền hả?- Càng ra sức siết tay, ông ta dữ tợn. - Bác Hạ muốn con phục vụ người ta kiếm tiền. Con không làm được. - Phục vụ thì sao? Sờ một cái là có một đống tiền. Mày bị ngu à? Mạnh tay giáng vào mặt Anh Ngọc một cái tát khiến cô ngã nhào ra sàn. Lùi người về sau, nước mắt cô tuôn thành dòng. - Cha! Đến cả con của mình mà cha cũng muốn như vậy sao? - Chỉ là sờ mày thì chết gì đâu. Đẻ con gái đúng là phiền phức. Tức giận đùng đùng, ông quay người đi ra khỏi nhà. Anh Ngọc bất lực nhìn theo. Cô đã quá quen rồi. Cô đã quá quen với những trận đòn đánh như thế. Nhưng biết làm sao đây? Là do cô đã mắc nợ cha của mình kia mà. Chạy thật nhanh về phòng, Anh Ngọc đóng sầm cửa lại. Không còn sức lực, cả người cô trượt dài theo cánh cửa mà ngồi bệch xuống sàn. Tại sao lại như vậy? Nhiều lúc tự hỏi rằng ông ấy có phải là cha của cô hay không? Là cha ruột mà ông có thể đối xử với cô như thế sao? Đến cả việc phục vụ người ta cũng muốn cô làm để mang tiền về. Cô chẳng hiểu nổi cha của mình đang nghĩ gì nữa. Hiện tại cô phải làm gì đây? ... "Anh Ngọc? Anh Ngọc?" Cô gái lúc nãy ở đâu? Làm gì ở đây? Tại sao khi va vào anh lại bình thường như vậy? Nếu đã là thế thì có lẽ anh đã không còn mắc chứng "ngại phụ nữ". Thật vậy thì có thể tuyển thư ký nữ được rồi. Nhiều lúc đi gặp đối tác, tuy không phải là họ háo sắc nhưng có nữ nhân sẽ có lợi hơn nhiều. - Lê Đan!- Lam Trạch gọi. Không thấy anh lên tiếng, Lam Trạch nhìn sang đầy khó hiểu. - Hạo Lê Đan! Mày làm sao vậy? Lê Đan hơi liếc mắt, nhướng một bên mày nhìn Lam Trạch. Thu ánh mắt lại, anh tiếp tục chú tâm lái xe rồi nói. - Chốc nữa vào công ty đăng tin tuyển thư ký nữ đi. - Sao thế?- Lam Trạch không khỏi ngạc A Kham đang làm tốt công việc của mình mà. Nhưng mày không thể tiếp xúc được với nữ nhân, như vậy liệu sẽ ổn chứ? - Tao khỏi rồi! - Khỏi rồi? Làm sao mà khỏi được?- Lam Trạch lúc này càng xốt xắn hơn. - Không biết nhưng bây giờ đã ổn rồi đấy. Cứ thế mà làm đi! - Được rồi! Cả hai không nói thêm gì nữa, cứ thế chìm vào suy nghĩ riêng của mình. Vài ngày nữa Hạo Chính Quốc sẽ đi công tác dài hạn, cùng lúc việc ở công ty đã thư thả hơn nên anh sẽ qua đó rước mẹ sang nhà ở cùng mình vài hôm. Hơn 10 năm qua, kể từ ngày Lê Đan quyết định đi du học thì không một ngày nào mẹ được yên ổn. Hết đau lòng vì sự cứng đầu của anh vì cứ luôn đối nghịch với cha rồi đến cả việc cha có người phụ nữ khác bên ngoài. Đêm nào cũng không ngủ yên, cả ngày luôn sống trong tuyệt vọng và nước mắt. Có lần mẹ anh bị ngất đi. Đưa đến bệnh viện bác sĩ bảo nếu còn để tình trạng này kéo dài thì mắt của mẹ sẽ bị mù vĩnh viễn, không còn thấy gì nữa. Do vậy nên trong lòng anh càng nuôi hận thù, dã tâm chà đạp lên chính tập đoàn hùng mạnh của cha mình ngày càng lớn. Không bao lâu nữa mẹ của anh sẽ được sống yên vui, không sầu lo, đau khổ nữa. Đứng trước tập đoàn Lê Viễn, Anh Ngọc ôm chặt hồ sơ vào lòng. Đối với một cô gái vừa tốt nghiệp và chưa có kinh nghiệm như cô, để nộp đơn vào công ty lớn như thế này đúng là khó khăn. Nhưng cô cần tiền! Tuy rằng nhiều lời đồn rằng làm ở Lê Viễn rất áp lực nhưng lương bổng của họ rất hậu hĩnh. Dù khó khăn đến mấy cô cũng phải quyết bước vào Lê Viễn bằng chính cả thực lực của mình. Thở phào một cái trấn an bản thân, cô liếm môi rồi mạnh dạn bước vào trong. Không có gì phải sợ nữa cả. Họ đã gọi bảo đến phỏng vấn là cô đã có hi vọng rồi. Bây giờ chỉ cần ứng xử tốt là có thể vào được thôi. Tuy nghĩ là vậy nhưng cả người của cô cứ run cầm cập, bước đi càng khó khăn. Đúng là muốn khóc ròng quá đi! Bỗng có một chiếc ôtô chạy vào bên trong. Nghe mấy lời ca tụng của những nhân viên ở đây mà cô phát ngán. Đàn ông trước giờ xấu đẹp cô đều gặp qua. Những cô nàng này có cần phải như vậy hay không. Chẳng màng đến hai người vừa bước ra từ con ôtô bóng loáng. Cô chu môi rồi đi thẳng một mạch vào trong. Lần này nhất định phải đỗ phỏng vấn đề được vào đây thôi. Anh Ngọc ơi, cố lên nào. Sau khi làm theo chỉ dẫn cuối cùng Anh Ngọc cũng phỏng vấn xong. Vui mừng ra khỏi Lê Viễn. Qua bao nhiêu nổ lực thì công sức của cô cũng được đền đáp rồi. Họ hẹn cô đầu tuần sau sẽ đi làm. Đến lúc đó phải thật chăm chỉ mới được. Vì lương bổng hậu hĩnh này mà cố gắng thôi. Vừa ra khỏi thang máy thì cũng là lúc cô chạm mặt hai người đàn ông. Một người với dáng vẻ thân thiện, trông thấy cô là cười xả giao một cái. Còn người kia từ đầu đến cuối đều không liếc mắt đến cô một giây. Anh Ngọc cười gượng gạo, nhanh chân chuồn đi mất hút. Lúc này vào thang máy, ánh mắt của người đàn ông bạc bẽo kia mới nhìn bóng dáng nhỏ bé của Anh Ngọc. Lúc cô đi ngang qua, hương chanh thanh khiết thoáng qua cánh mũi rất quen thuộc, hình như là đã từng gặp ở đâu rồi thì phải. - Lê Đan, tao mới nhận được danh sách của nhân viên mới. Đầu tuần sau sẽ vào làm việc chính Lam Trạch mở danh sách ra xem xét. - Ừ! Lê Đan lơ là cho qua, ít khi nào anh để ý đến mấy việc như thế này. Dù ai ra vào đây anh cũng chả quan tâm. Việc quản nhân viên đều phó mặc cho Lam Trạch làm tất. Lam Trạch đọc vừa đủ để cả hai nghe tên của những người vừa xin việc. Lê Đan không bận tâm, xem như không nghe không thấy. Việc anh nên quan tâm nhất lúc này là làm sao để thúc đẩy nhanh chóng tiến độ để có thể đưa mẹ anh ra khỏi chốn quái quỷ đó. Ai bảo Hạo Chính Quốc là người cương trực? Khi dịu dàng với ông ta thì hái được toàn trái ngọt, còn khi cố gắng chống đối thì sẽ lãnh đủ hậu quả về sau. Tuy là thế nhưng anh đây không sợ. Nếu như muốn giết thì ông ta đã ra tay khi anh vừa quyết định du học rồi. Đằng nào cũng đối đầu, cứ nên nhìn rõ mặt nhau trước thì hơn. Đột nhiên Lê Đan liếc mắt nhìn sang danh sách nhân viên mới khi nghe Lam Trạch đọc tên của ai kia. - Hoàng Anh Ngọc, 23 tuổi. Tốt nghiệp loại A trường Đại Học Z. Người thân là cha, Hoàng Anh Thiếu. Wow, loại A cơ đấy. Theo như thông tin thì cô ấy nhận được học bổng để vào đại học Z danh giá. Một cô gái thực lực như vậy được tuyển trúng quả là không uổng phí. Đảo mắt nhìn sang hướng khác, Lê Đan hắng giọng. Từ lúc nào anh lại bị cái tên "Anh Ngọc" chi phối thế này? Chỉ là anh hơi ấn tượng một chút vì cô ta có thể chạm vào mình. Một điều mà chưa người con gái nào có thể làm được. Lắc nhẹ đầu, anh cố xoá cái tên đó ra khỏi trí nhớ. Không được nhớ đến nữa. Chỉ là người qua đường, tuyệt đối không thể mang một chút vấn vương. ... Hào hứng về nhà. Trên đường đi Anh Ngọc cứ mỉm cười tủm tỉm. Ước mơ của cô đã thành sự thật rồi. Hiện tại sau Hạo Thị thì Lê Viễn chính là môi trường làm việc tốt nhất rồi. Cơ hội nghìn năm có 1 này tuyệt nhiên không để vuột mất được. Vừa đến cửa nhà, Anh Ngọc khựng người lại khi thấy Bác Hạ đang chờ đợi mình. Vì còn nhớ đến những chuyện đêm qua nên tâm trạng của cô liền xấu đi. Thở hắt ra một cái, cô đi lướt qua anh. - Anh Ngọc! Anh xin lỗi! Bắt lấy khủy tay, Bác Hạ giữ cô lại. Cho dù là không thật tâm nhưng anh nhận thấy đêm qua là mình đã sai. Đáng ra anh không nên đưa cô đến đấy. Vốn dĩ Anh Ngọc rất thanh thuần, không quen đến những nơi như thế. - Tính ra anh cũng chỉ muốn giúp em kiếm tiền thôi mà. Nhưng em không làm được đâu. Gạt tay anh ra, Anh Ngọc vòng tay trước ngực ôm lấy bả vai mình. Ai bảo cô sinh ra trong gia đình như thế này để rồi phải bươn trải đủ thứ nghề để kiếm sống. - Em không giận anh là quá tốt rồi!- Bác Hạ mỉm cười tít cả Anh sẽ nhanh chóng tìm việc để giúp em kiếm tiền. Sẽ nhanh thôi mà. - Em đã được nhận vào làm tại Lê Viễn, còn vài ngày nữa là đi làm rồi. - Thật sao? Chúc mừng em. À, em có muốn đi ăn mừng thứ gì đó không?- Bác Hạ hào hứng. - Thôi, em còn phải làm cơm cho cha nữa. Đã trễ quá Anh Ngọc lắc đầu từ chối. - Thế thôi vậy! Mà nếu em nhận được tháng lương đầu tiên thì anh sẽ dắt em đi ăn một bữa linh đình. Có được không? - Đương nhiên là được Cao hứng trả lời, Anh Ngọc cười tít cả mắt. - Okie, quyết định vậy nha. Anh về trước đây, em chăm sóc bác trai cẩn thận nhé. Bác Hạ chạy đi. Được một đoạn không quên nhìn lại rồi vẫy tay chào cô. Anh Ngọc nhìn theo bóng dáng của anh mà khẽ cười. Cả hai biết nhau đã 7 năm. Lúc nào anh ấy cũng vui vẻ, hoà đồng như vậy. Không biết Bác Hạ có nhìn ra được tính cảm của cô hay không. Anh ấy nói cần phải lo cho sự nghiệp trước rồi mới nhắc đến chuyện yêu đương. Vì thế cô mi im lặng dõi theo anh từ phía sau. Vả lại bây giờ thứ cô cần là phải kiếm thật nhiều tiền trả nợ cho cha và sửa lại ngôi nhà dột nát này trước đã. Khi Bác Hạ khuất bóng thì Anh Ngọc mới vào trong nhà. Cả ngày bộn bề với cuộc sống, đến xế chiều lại về với ngôi nhà này. Cô không trách cha, cô chỉ trách phận mình quá nghiệt ngã. *Cạch* Anh Ngọc vào trong và mở đèn trong nhà. Hình ảnh một người đàn ông siết chặt chai rượu trong tay, rũ đầu ngay chiếc ghế gỗ khiến cô chợt hốt hoảng, xém tí là hét toáng lên. Cả người run rẩy, khi nhận ra là cha mình thì cô lo lắng chạy đến. Nhìn cả gương mặt bầm tím, có chỗ còn loang cả máu khiến cô không khỏi bàng hoàng. Lay tay ông, Anh Ngọc khóc nấc. - Cha! Cha làm sao vậy? Sao lại ra nông nổi thế này? - Tránh ra!- Hất mạnh tay khiến cô ngã nhào ra sàn, ông mắng nhiếc với chất giọng lè Không phải tại đứa con vô dụng như mày hay sao? Tao nuôi mày đến chừng này, bây giờ chỉ có việc mang tiền về cũng không xong. Ức... Đúng là vô tích sự. Nước mắt không ngừng tràn mi, Anh Ngọc đau đến thắt lòng. Từ khi mẹ mất, cha luôn chìm vào bia rượu. Ngày trước yêu thương cô bao nhiêu bây giờ lại chán ghét cô bấy nhiêu. Nhiều lúc cô tự hỏi mình có phải là con ruột của cha hay không? Cớ gì phải luôn đối xử với cô như vậy? - Con xin được việc làm rất tốt. Cha đừng lo, cha cứ ở nhà đi rồi con sẽ cố gắng trả hết nợ Anh Ngọc quỳ dưới sàn nhìn ông với đôi mắt đỏ hoe. - Mày có làm gì thì cũng là đứa vô dụng. Ức, vô dụng đó mày có biết không? Loạng choạng đứng dậy, từng bước không vững của Hoàng Anh Thiếu bước vào trong phòng rồi đóng sầm cửa. Bỏ lại Anh Ngọc đang lạc giữa khoảng không đầy chơi vơi, cô độc. Đôi mắt ánh lên đầy cương quyết. Tuyệt đối không được sống thế này nữa. Nhất định cô phải vươn lên, bằng cách nào cũng được. Không trên được vạn người nhưng phải khiến cho họ luôn luôn ngước nhìn. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. - Này cô ơi! Anh Ngọc giật mình nhìn người khách trước mặt. Vội vã cúi đầu xin lỗi họ, cô thanh toán xong thì đưa hoá đơn. Thở dài một cái, cô ngồi phịch xuống ghế. Chuyện là ngày mai buổi tiệc của công ty sắp bắt đầu và Anh Ngọc thì chả có bộ đồ nào phù hợp để mặc cả. Đồ của cô chỉ toàn quần và áo còn đồ trong tủ mà Lê Đan mua sẵn cũng chỉ là những bộ váy công sở, hay là mặc giao tiếp thông thường thôi. Biết tìm đâu ra bộ váy có thể phù hợp đây? Bây giờ mà thuê một bộ váy dạ hội thì đối với người như cô thì đúng là quá xa xỉ. - Chị Anh Ngọc!- Dăng Lãng vừa đến đã vỗ vai cô một cái. - Sao vậy Dăng Lãng?- Cố gắng giản cơ mặt, cô hỏi. - Em thấy chị rất buồn a~ Hôm nay tồi tệ lắm sao?- Cậu chu đôi môi hồng xinh xắn. - Không có gì Cô lắc đầu phủ Chắc tại làm nhiều quá nên chị bị stress một xíu. - Vậy thôi chị dọn dẹp đồ đạc đi, đến giờ về rồi kìa. Khủy tay của Dăng Lãng huýt vào tay cô một cái. Anh Ngọc chỉ cười gượng rồi dọn dẹp đồ đạc trên bàn. Dăng Lãng rất tốt, cậu ấy quý cô lắm. Bây giờ Anh Ngọc mà nói ra là cậu sẽ dắt cô đi chọn vài bộ cho xem. Tuy Dăng Lãng không quá giàu nhưng gia đình cậu ấy cũng thuộc dạng khá giả. Vài tờ tiền để thuê cho cô bộ váy đối với cậu cũng không đáng là bao. Anh Ngọc biết mình đã làm phiền cậu rất nhiều, lần này cô tự mình lo để cậu không phải vì cô mà chạy đôn chạy đáo nữa. Anh Ngọc về đến nhà của Lê Đan cũng đã gần 10 giờ tối. Những ngày qua biết bao nhiêu chuyện ập đến khiến cô không thể cười nổi. Đã vậy ý tưởng lần này không được duyệt 100% nữa cơ chứ. Đúng thật là... Cuộc đời của Hoàng Anh Ngọc này chẳng có gì là hoàn hảo cả. Đứng trước cửa phòng, vừa định mở cửa thì điện thoại của cô reo liên hồi. *Reeng...Reeng...* Lấy điện thoại trong túi xách. Thấy tên của Bác Hạ hiện lên, Anh Ngọc lưỡng lự hồi lâu rồi mới lướt nút xanh nghe máy. "..." "Anh Ngọc, sao gần đây em lại né tránh anh vậy? Anh gọi cũng không nghe máy nữa." "Anh đang muốn tập trung cho sự nghiệp trước mà. Nên em sẽ không làm phiền đến anh nữa." "Em nói linh tinh gì vậy? Thật sự anh không biết lí do là gì luôn. Sự nghiệp anh vẫn phải lo nhưng làm sao anh có thể bỏ mặc em được." "Anh có lừa dối em chuyện gì không?" "Không có. Ngày mai em rảnh không? Chúng ta gặp nhau một tí được chứ?" "Ngày mai em phải dự tiệc của công ty nên không đi được." "Ngày mốt hay ngày kia đều được. Anh đợi em mà." "Em vẫn chưa biết đâu. Thôi, trễ lắm rồi, em cúp đây." "Được rồi, có thời gian thì liên lạc với anh nhé." Anh Ngọc ngắt máy, thật sự ngay lúc này cô cảm thấy rất mệt mỏi. Mọi thứ áp lực dồn hẳn lên đôi vai của một cô gái bé nhỏ. Lắm lúc trách cuộc đời sao quá bất công nhưng cô chợt nhận ra đó là những gì mà kiếp này mình phải chịu. - Lần sau, nói chuyện với nam nhân khác thì hãy tìm nơi nào riêng tư, kín đáo một chút. Anh Ngọc nghe rõ giọng của Lê Đan ở sau lưng. Lúc cô quay lại thì chỉ còn nghe mỗi tiếng cửa đóng sầm rất mạnh và chẳng có ai ở phía sau. Im lặng không nói gì. Hiện tại cô chẳng còn hứng thú gì để gây sự với anh ta cả. Bước vào bên trong, Anh Ngọc dứt khoát đóng chặt chiếc cửa lạnh lẽo. Đặt cốc nước lên tủ đầu giường, Lê Đan ngồi phịch xuống chiếc nệm êm ái. Chẳng hiểu nổi anh đây là bị cái gì. Hoàng Anh Ngọc trò chuyện cùng ai cũng chả liên quan đến anh nhưng tại sao lại khó chịu thế này? Anh thừa nhận bản thân đã điên tiết khi thấy cô ta dịu dàng với người khác. Còn đối với anh thì luôn như mèo xù lông lúc nào cũng gắt gỏng. Đúng là tức không nuốt trôi mà. Trong phòng luôn có một chiếc điện thoại cố định để gọi trong nhà. Mỗi phòng đều có, cứ việc ấn nút mà gọi thôi. Nhấc điện thoại, anh ấn số rồi đưa lên tai. Anh Ngọc vừa vào phòng, chưa gì cô đã khá bất ngờ với chiếc hộp to trên giường. Cất hết đồ sang một bên, Anh Ngọc tò mò ngồi xuống mở hộp ra xem. Khá bất ngờ khi bên trong là một bộ váy dự tiệc màu trắng cực kỳ lộng lẫy. Cầm lấy bộ váy, cô đi đến trước gương rồi yếm thử. Nó rất xinh đẹp và vừa vặn với cô. Không cần hỏi thì Anh Ngọc cũng đủ biết ai là chủ nhân của nó. Khẽ cong môi tạo một nụ cười. Ít ra cô cũng thấy được mặc tốt của Hạo Lê Đan đôi chút. Tuy miệng lưỡi gay gắt, khó chịu nhưng hành động của anh cũng không tệ đến nỗi nào. Cùng lúc chuông điện thoại cố định vang lên. Anh Ngọc ngồi xuống giường rồi nhấc máy. "Tôi nghe!" "Vừa không?" "Tôi chỉ vừa xem, chưa thử nên chưa biết được." "Mặc vào đi rồi sang đây tôi xem." Anh Ngọc chưa trả lời thì Lê Đan đã vội vàng ngắt máy. Cô bĩu môi, liếc mắt nhìn ra cửa xong thì lấy bộ váy đi vào nhà tắm. Lê Đan này cũng rất biết lựa đồ đấy chứ. Bộ váy này mang một màu trắng tinh khôi. Thân trên cúp ngực, có cả hai mảnh vải mỏng manh che đi phần nào đôi vai gợi cảm. Tuy phần eo ôm sát nhưng không hề tạo cảm giác chật chội. Chân váy xoè chỉ đến gối, phía sau là phần đuôi dài gần đến mắt cá chân. Thật sự những hạt cườm được đính tỉ mỉ và đẹp mắt khiến Anh Ngọc mê tít. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô thay thử bộ váy vào người. Đúng là nó đẹp đến nỗi hễ ai nhìn thấy cũng đều bị đổ gục. Nhưng chỉ e rằng bản thân Anh Ngọc đây không thích hợp để mặc nó. Ngắm mình trong gương thêm vài lần nữa, cô vừa đưa tay kéo xong khoá váy xuống thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. Bàn tay áp lên ngực che chắn, cô bước ra ngoài và chỉ mở hé cửa, đủ để nhìn thấy ai đó. - Giờ này sao anh còn tìm tôi? Đôi mắt trong veo, chất giọng đầy ngô nghê của Anh Ngọc tuy nhiên làm Lê Đan tức giận. Đưa tay đẩy mạnh cửa, anh dứt khoát bước vào bên trong. - Lê Đan, anh đang làm gì vậy? Biết bây giờ là mấy giờ rồi không?- Anh Ngọc hậm hực đóng cửa, nhíu chặt hai mày. - Tôi không nói tiếng nước ngoài. Chẳng phải đã bảo cô qua phòng tôi sao?- Ngồi xuống sofa, anh thư thả vắt chéo chân. - Đương nhiên là nghe rõ nhưng tôi không muốn qua Cô ương ngạnh bĩu Ban đêm ban hôm còn mạnh dạn vào phòng của người ta, liêm sỉ của anh chắc đã để quên ở đâu đó rồi. - Hoàng Anh Ngọc, hình như cô đang lầm tưởng điều gì Anh nhếch môi cười Nên nhớ vị trí của cô ở đâu và xuất hiện ở nơi này với vai trò gì. - Hmm... Đồ tùy tiện. Liếc xéo anh một cái, Anh Ngọc đi đến gương và ngắm nhìn bản thân. Đôi tay vòng ra sau, vừa ý kéo khoá thì đã bị một đôi tay khác chặn lại. Nhìn người con trai trong gương, cô mở to đôi mắt trong veo như mặt nước. Lê Đan kéo khoá váy ở sau lưng rôi ôm chầm lấy cô, cằm cũng tựa lên đôi vai gầy đầy gợi cảm. - Em rất đẹp! - Ơ... Anh Ngọc ngớ người khi cảm nhận rõ mồn một sự ấm áp từ vòm ngực của anh. Trong tim như có một ít mật ngọt đổ vào. Hai má đỏ ửng lộ rõ sự lúng túng từ cô. Thấy Lê Đan cứ chăm chăm nhìn thẳng vào mắt cô trong gương, Anh Ngọc hổ thẹn cúi thấp đầu. Anh hiện tại như người đa nhân cách. Lúc bình thường thì luôn hà hiếp, khó dễ với cô. Nhưng một khi đã ở bầu không khí gượng gạo như bây giờ thì anh lại thay đổi cách xưng hô và dịu dàng, ôn nhu như thế. Thật sự rất khó lường. - Nữ hoàng của tôi ơi! Tôi không cho phép em cứ cúi gằm như vậy. Nâng cằm của Anh Ngọc lên cao. Đôi môi mềm mại ngậm lấy phần cổ trắng ngần của cô một cái. - Lúc nào cũng phải ngẩn cao đầu đầy sang trọng và kiêu hãnh. Là phụ nữ của tôi thì phải học cách làm "Nữ Hoàng" đầy thuần thục. Vòng tay siết chặt lấy eo. Anh Ngọc run người vài cái, cả người trở nên khép nép. Hạo Lê Đan chính là người đàn ông đầu tiên gần gũi với cô quá mức thế này. Anh cứ cho cô cay đắng rồi lại trút vào đầy mật ngọt. Hiện tại Anh Ngọc không hiểu Hạo Lê Đan đang muốn cô làm gì? Nói là nhân tình nhưng lại không phá thân. Thật sự cô rất khó hiểu về những gì anh ta làm. - Lê Đan! Nó...hơi ngượng...- Anh Ngọc xấu hổ, hai tay đan chặt vào nhau. - Khi không còn ai cả, cứ gọi anh là A Đan. Chất giọng trầm trầm và hơi thở nam tính của anh phả vào tai khiến Anh Ngọc rùng mình. Hơi nghiêng mặt nhìn anh, cô thấp giọng. - A Đan...nó đúng là rất ngượng đó. - Tiểu yêu tinh! Em là người phụ nữ của anh, anh cấm em tuyệt đối không được có quan hệ mật thiết nào với tên đàn ông khác. Hiểu chứ? Giọng nói của anh trầm ổn, ôn nhu. Nhưng ẩn sâu trong đó chính là ngọn lửa hừng hực. Ánh mắt tuy an bình nhưng từ đáy mắt đã phần nào dậy sóng. Anh Ngọc từng khóc, anh thấy. Lần đó cô lại khóc vì một tên đàn ông bạc tình chứ không phải anh. Cứ mỗi lần nhắc đến thì anh lại điên tiết. Ai cho phép cô rơi nước mắt vì tên đốn mạt như vậy? - Đúng là cha tôi đã bán tôi cho Hít một hơi thật sâu, cô thốt Vậy thì tôi chỉ là món hàng, xong nhiệm vụ của mình thì thôi. Anh còn muốn quản luôn đời tư của tôi sao? Vừa nghe bấy nhiêu Lê Đan đã thấy không thuận vào tai. Có món hàng nào mà có hai người chủ không? Trước sau cô vẫn vậy. Lúc nào cũng thách thức sự kiên nhẫn trong anh. - Anh muốn mua luôn cuộc đời của em! ... Chiếc xe dừng lại bên trong sân biệt thự Hạo Gia. Mở cửa bước xuống, Lê Đan thả lỏng cravat rồi đi vào trong. Trên tay mang theo một túi nước yến mà mình phải khó khăn lắm mới mua được ở nước ngoài. Vì số lượng có hạn nên phải đặt trước cả hai tháng để ra một loạt sản phẩm mới. Mẹ anh đang không khoẻ nên sử dụng loại này là tốt nhất. Bước vào đến phòng khách với tâm trạng đang vui vẻ thì bỗng dưng Lê Đan khựng người, đôi mày cũng nhíu lại với nhau. Ngó lơ người trước mắt, anh lại tiếp tục bước đi. - Con trai, quên người cha này rồi sao? Người đàn ông vẫn dán mắt vào tờ báo, không nhìn lấy anh lần nào. Thần thái vẫn ung dung, sắc khí ngút trời như thời trai trẻ. Vốn dĩ hai cha con đối nghịch nhau. Nhưng Lê Đan lại là người thừa kế duy nhất của Hạo Gia. Bây giờ cứ để cho anh tung hoành quậy phá cho đã đi. Sau này người gánh chịu hậu quả Hạo Thị vẫn là anh mà thôi. Về sau Hạo Thị phồn vinh hay suy đồi thì đều nằm trong bàn tay của Hạo Lê Đan và những việc làm đầy ngông cuồng hiện tại. - Cha về khi nào vậy? Tuy đã lướt qua chỗ ông nhưng anh vẫn không quay người lại. Một tay cho vào túi, Lê Đan chỉ nghiêng mặt nhìn. - Cha về được hai ngày Lại dán mắt vào tờ báo, Hạo Chính Quốc đưa tách trà lên miệng và nhấp một ngụm. - Con lên phòng của mẹ đây. Chẳng luyến tiếc thêm điều gì, Lê Đan dứt khoát bước lên bậc thang để đến phòng của Phi Sương. Điều tiếp theo anh biết rõ Hạo Chính Quốc sẽ nói gì. Muốn kết thông gia với Trương Gia sao? Không hề có chuyện đó xảy ra đâu. *Cốc, cốc* - Mẹ ơi! Là con đây. - Lê Đan à? Con vào đi. Cánh cửa mở ra, Lê Đan vào trong rồi nhẹ nhàng đóng chặt lại. Phi Sương ngưng lại việc thêu thùa, mọi chú ý đều dồn về cậu quý tử. Nhìn theo từng chuyển động của anh không sót một giây, bà mỉm cười nhẹ nhàng. Đi ra ban công, Lê Đan ngồi xuống bộ ghế đệm mây cạnh mẹ mình. Đặt túi nước yến lên bàn, anh nở một mụ cười nhẹ. - Sức khoẻ của mẹ vẫn ổn chứ ạ? - Mẹ vẫn còn khoẻ lắm con Nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàn tay to lớn, bà dịu Dạo này thế nào rồi? Mọi thứ vẫn ổn chứ con? - Mọi chuyện tiến triển tốt đẹp lắm, mẹ đừng Siết chặt đôi tay mảnh mai, anh nhẹ nhàng áp vào má. - Con cũng 30 rồi. Mẹ nghe ba nói Trương Dĩnh sắp về nước, hay là con và con bé cho nhau cơ hội đi. Lê Đan thở dài. Anh biết mẹ lúc nào cũng lo lắng cho anh. Việc Lê Đan không tiếp xúc được với nữ nhân mẹ anh không hề hay biết. Khi trước anh toàn tiếp xúc với bà thôi. Mẹ là người duy nhất có thể ở gần anh và bây giờ lại có thêm một Hoàng Anh Ngọc. Nếu như cưới Trương Dĩnh thì làm sao nối dõi Hạo Gia. Vả lại anh làm gì có tình cảm với cô ấy mà cưới với hỏi. - Mẹ à, con không thể cưới Trương Dĩnh Hai mày nhíu chặt, cả gương mặt của anh nhăn nhó. - Sao lại không Phi Sương khó hiểu, cố gắng giải thích với con Xuất thân của Trương Dĩnh rất tốt, lại được du học ở nước ngoài. Con bé cũng xinh xắn, đáng yêu. Còn điều gì khiến con chưa hài lòng nữa? - Sự thật là...- Nói đến đây Lê Đan hơi ngập ngừng. - Có chuyện gì chứ?- Gương mặt càng biến sắc, Phi Sương hối thúc. - Con không thể chạm vào phụ nữ. Nghe được bấy nhiêu khiến thâm tâm của bà chợt hốt hoảng. Bà đã không nghe lầm chứ? - Con...con nói gì?- Bà há hốc Đừng nói con thích... - Không phải vậy đâu mà mẹ. Mỗi lần con chạm vào nữ giới là bản thân khó thở, sức lực như là mất hết đến độ muốn chết đi sống lại. Dù chỉ vô tình thôi thì cũng thành ra như vậy rồi. Mẹ bảo con làm sao có thể cưới Trương Dĩnh được. Đôi mắt nhìn bà mang đầy tia phức tạp, anh thở dài một cái. Chính bản thân anh đây còn không biết phải làm thế nào nữa. - Cho là vậy, mẹ tin con. Mà con thử tiếp xúc với Trương Dĩnh xem sao. Biết đâu con bé sẽ ngoại lệ. - Nắm chặt bàn tay của anh, bà hào hứng nói. - Năm đấy học cùng cấp 3, Trương Dĩnh đùa giỡn với bạn vô tình va trúng con. Kết quả cũng như vậy thôi. - Vậy thì phải biết làm sao bây giờ? Chẳng lẽ Hạo Gia sẽ tuyệt tử tuyệt tôn sao? Mẹ chỉ có con là con trai, bây giờ thế này thì mẹ biết sống thế nào? Thấy bà cứ thấp thỏm lo lắng. Lê Đan khẽ mĩm cười rồi hôn nhẹ lên đôi bàn tay không ngừng run rẩy. Đối với anh, cả cuộc đời này chẳng ai có thể so sánh hay thay thế cho mẹ của anh được. Bà đúng là một người phụ nữ tuyệt vời. - Mẹ yên tâm! Khi nào con chinh phục được người con gái hợp với mình thì con sẽ giới thiệu cô ấy với mẹ đầu tiên. Truyện Bị cha bán cho Hạo thiếu Thông tin truyện Bị cha bán cho Hạo thiếu Đánh giá từ 18 lượt. Tác giả Lập Hàm Thể loại Ngôn tình, Sắc Nguồn Trạng thái Đang cập nhật Thiếu nữ dù có bị cha mình áp bức vẫn kiên cường vươn lên. Dù cho người cha say xỉn kia suốt ngày đòi tiền, suốt ngày rượu chè bài bạc, cô vẫn có thể chịu đựng. Nhưng khoản nợ to đùng này, cô làm sao chi trả đây??? Trong lúc rối bời vì hoàn cảnh bế tắc hiện tại, cô gặp được một anh chàng kì lạ. Dù khá đẹp trai nhưng lại khác người... Duyên phận giữa hai người này sẽ đưa họ đi đến đâu đây? Danh sách chương Chương 1 Chạm mặt Chương 2 Phải thật thành công Chương 3 Người mẹ diệu hiền Chương 4 Tôi gặp phải biến thái! Chương 5 Vận đen tại công ty Chương 6 Hợp đồng bán con Chương 7 Món hàng của hạo thiếu H Chương 8 Tổng tài lang băm H Chương 9 Tiểu yêu tinh! không cần gấp gáp Chương 10 Món quà đầu tiên Chương 11 Hình phạt tại buổi tiệc Chương 12 Nụ hôn đầu tiên Chương 13 Trao thân cho anh? Chương 14 Trao thân đổi tiền Chương 15 Bị vu oan Chương 16 Tìm cách minh oan Chương 17 Bị cắm sừng? Chương 18 Trừng phạt tiểu yêu tinh H Chương 19 Lỡ thương em rồi! Chương 20 Chuộc lại lỗi lầm Chương 21 Mẹ của lê đan Chương 22 Vợ tương lai của anh Chương 23 Quyết định đúng đắn? Chương 24 Rời khỏi hạo gia - lê đan gặp chuyện Chương 25 Bí mật của mẹ Chương 26 Thăm anh Chương 27 Em nghĩ...em nên rời đi Chương 28 Về cạnh bên anh Chương 29 Về nhà với anh Chương 30 Ngọt hơn cả mật Chương 31 Chuyện nhục nhã Chương 32 Công khai người yêu H Chương 33 Ác mộng Chương 34 Bị bỏ thuốc Chương 35 Giải thuốc H Chương 36 Chịu uất ức Chương 37 Thầm yêu Chương 38 Một phần của ký ức Chương 39 Có tin vui Chương 40 Trở thành nàng dâu của mẹ Chương 41 Gặp lại tình xưa Chương 42 Tỏ tình Chương 43 Cầu hôn vợ yêu Chương 44 Chịu tổn thương Chương 45 Giúp bạn thân Chương 46 Hiểu lầm Chương 47 Phu nhân mất tích Chương 48 Người thân hay sự nghiệp? Chương 49 Chúng ta li hôn! Chương 50 Trượng phu "yếu đuối" 1 2 Truyện Bị Cha Bán Cho Hạo Thiếu Trọn Bộ được TruyenFull cập nhật mới nhất ngày 11/06/2023 . Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện Bị Cha Bán Cho Hạo Thiếu một cách nhanh nhất. Theo dõi để xem được nhiều truyện mới nhất . Bài viết có thể bạn thích Thông tin Truyện Bị Cha Bán Cho Hạo Thiếu 🔰 Tên Truyện ⭐ Truyện Bị Cha Bán Cho Hạo Thiếu Trọn Bộ 🔰 Trạng thái ⭐ Hoàn thành 🔰 Ngày cập nhật ⭐ 11/06/2023 🔰 Số tập ⭐ Trọn bộ – Full Bộ 🔰 Đánh giá ⭐ 🔰 Người đăng ⭐ – Truyện Full Nữ chính Hoàng Anh Ngọc, 23 tuổi. Là một cô gái tràn đầy sức sống, luôn cố gắng để vượt qua mọi khó khăn của chính mình. Gia đình chỉ tầm trung, mẹ qua đời khi vừa lên năm, cha cũng từ đó mà đắm chìm trong bia rượu. Mọi chi phí đi học của cô đều do ông bà ngoại cấp. Khi cô vừa tốt nghiệp đại học thì cũng là lúc rời xa ông bà mãi mãi. Cuộc sống từ đó lại chật vật, khó khăn. Năm học cấp ba, Anh Ngọc đã phải lòng một đàn anh hơn mình 1 tuổi. Tuy người ta luôn kể xấu về anh ấy nhưng đối với cô, anh chẳng xấu xa tí nào. Vả lại còn rất dịu dàng và chăm sóc cô chu đáo. Dù là vậy nhưng cả hai vẫn còn là bạn bè trong suốt thời gian dài. Nam chính Hạo Lê Đan, 30 tuổi. Là thiếu gia duy nhất của Hạo Thị nên từ nhỏ đã có tư duy phải trên vạn người. Lúc nào anh cũng mang sức ép về tài chính, danh vọng và địa vị. Từ khi nhìn rõ được cuộc sống thì anh và cha không hề thuận hòa với nhau vì ông ấy có người phụ nữ khác và khiến mẹ anh phải sống trong đau khổ. Sau một thời gian ở nước ngoài anh quyết định về nước và lập công ty riêng. Bằng bất cứ giá nào anh cũng phải đánh bại Hạo Thanh để đưa Lễ Viễn trở thành một trong những tập đoàn hùng mạnh. Tới đó anh mới có thể đón mẹ về sống với mình. Danh sách chương Chương 1 Chạm mặt Chương 2 Phải thật thành công Chương 3 Người mẹ diệu hiền Chương 4 Tôi gặp phải biến thái! Chương 5 Vận đen tại công ty Chương 6 Hợp đồng bán con Chương 7 Món hàng của hạo thiếu h Chương 8 Tổng tài lang băm h Chương 9 Tiểu yêu tinh! Không cần gấp gáp Chương 10 Món quà đầu tiên Chương 11 Hình phạt tại buổi tiệc Chương 12 Nụ hôn đầu tiên Chương 13 Trao thân cho anh? Chương 14 Trao thân đổi tiền h Chương 15 Bị vu oan Chương 16 Tìm cách minh oan Chương 17 Bị cắm sừng? Chương 18 Trừng phạt tiểu yêu tinh h Chương 19 Lỡ thương em rồi! Chương 20 Chuộc lại lỗi lầm Chương 21 Mẹ của lê đan Chương 22 Vợ tương lai của anh Chương 23 Quyết định đúng đắn? Chương 24 Rời khỏi hạo gia – Lê đan gặp chuyện Chương 25 Bí mật của mẹ Chương 26 Thăm anh Chương 27 Em nghĩ…em nên rời đi Chương 28 Về cạnh bên anh Chương 29 Về nhà với anh Chương 30 Ngọt hơn cả mật Chương 31 Chuyện nhục nhã Chương 32 Công khai người yêu h Chương 33 Ác mộng Chương 34 Bị bỏ thuốc Chương 35 Giải thuốc h Chương 36 Chịu uất ức Chương 37 Thầm yêu Chương 38 Một phần của ký ức Chương 39 Có tin vui Chương 40 Trở thành nàng dâu của mẹ Chương 41 Gặp lại tình xưa Chương 42 Tỏ tình Chương 43 Cầu hôn vợ yêu Chương 44 Chịu tổn thương Chương 45 Giúp bạn thân Chương 46 Hiểu lầm Chương 47 Phu nhân mất tích Chương 48 Người thân hay sự nghiệp? Chương 49 Chúng ta li hôn! Chương 50 Trượng phu “yếu đuối” Tổng hợp Chương Truyện Bị Cha Bán Cho Hạo Thiếu “update 11/06/2023“ ⭐Chương 1 1 ⭐Chương 2 2 ⭐Chương 3 3 ⭐Chương 4 4 ⭐Chương 5 5 ⭐Chương 6 6 ⭐Chương 7 7 ⭐Chương 8 8 ⭐Chương 9 9 ⭐Chương 10 10 ⭐Chương 11 11 ⭐Chương 12 12 ⭐Chương 13 13 ⭐Chương 14 14 ⭐Chương 15 15 ⭐Chương 16 16 ⭐Chương 17 17 ⭐Chương 18 18 ⭐Chương 19 19 ⭐Chương 20 20 ⭐Chương 21 21 ⭐Chương 22 22 ⭐Chương 23 23 ⭐Chương 24 24 ⭐Chương 25 25 ⭐Chương 26 26 ⭐Chương 27 27 ⭐Chương 28 28 ⭐Chương 29 29 ⭐Chương 30 30 ⭐Chương 31 31 ⭐Chương 32 32 ⭐Chương 33 33 ⭐Chương 34 34 ⭐Chương 35 35 ⭐Chương 36 36 ⭐Chương 37 37 ⭐Chương 38 38 ⭐Chương 39 39 ⭐Chương 40 40 ⭐Chương 41 41 ⭐Chương 42 42 ⭐Chương 43 43 ⭐Chương 44 44 ⭐Chương 45 45 ⭐Chương 46 46 ⭐Chương 47 47 ⭐Chương 48 48 ⭐Chương 49 49 ⭐Chương 50 50 ⭐Chương 51 51 ⭐Chương 52 52 ⭐Chương 53 53 ⭐Chương 54 54 ⭐Chương 55 55 ⭐Chương 56 56 ⭐Chương 57 57 ⭐Chương 58 58 ⭐Chương 59 59 ⭐Chương 60 60 ⭐Chương 61 61 ⭐Chương 62 62 ⭐Chương 63 63 ⭐Chương 64 64 ⭐Chương 65 65 ⭐Chương 66 66 ⭐Chương 67 67 ⭐Chương 68 68 ⭐Chương 69 69 ⭐Chương 70 70 ⭐Chương 71 71 ⭐Chương 72 72 ⭐Chương 73 73 ⭐Chương 74 74 ⭐Chương 75 75 ⭐Chương 76 76 ⭐Chương 77 77 ⭐Chương 78 78 ⭐Chương 79 79 ⭐Chương 80 80 ⭐Chương 81 81 ⭐Chương 82 82 ⭐Chương 83 83 ⭐Chương 84 84 ⭐Chương 85 85 ⭐Chương 86 86 ⭐Chương 87 87 ⭐Chương 88 88 ⭐Chương 89 89 ⭐Chương 90 90 ⭐Chương 91 91 ⭐Chương 92 92 ⭐Chương 93 93 ⭐Chương 94 94 ⭐Chương 95 95 ⭐Chương 96 96 ⭐Chương 97 97 ⭐Chương 98 98 ⭐Chương 99 99 ⭐ĐANG CẬP NHẬT⭐ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Hôm nay là ngày cuối tuần. Xe đạp không còn nên Anh Ngọc đã nghỉ đi giao báo nhưng việc làm tại quán cafe thì vẫn bình thường. Cô thích đi làm như vậy, còn nếu ở nhà thì tìm gì đó để loay hoay chứ ở không thì tay chân lại ngứa ngáy không chịu được. Buổi sáng xuống nhà bếp, thấy mọi người đang chuẩn bị bữa sáng thì cô cũng phụ một tay. Thân thế của cô cũng như họ thôi, có phải là tiểu thư dòng tộc gì đâu chứ. Loay hoay mãi mất cả buổi sáng, ấy vậy mà chẳng thấy Lê Đan đâu. Phải nói là từ đêm qua đã không hề thấy anh ở nhà. Hỏi quản gia thì mới biết anh đi xử lý công việc ở thành phố bên cạnh ngày mai mới về. Giờ làm vẫn chưa đến, Anh Ngọc chỉ biết ở nhà chán nản hết ăn rồi lại ngủ. Chợt điện thoại có tin nhắn, mở ra thì thấy là của Bác Hạ. Anh ấy muốn cùng cô đi ăn gì đó cho khuây khỏa. Anh Ngọc thở dài không biết có nên đi hay không. Khi gặp Bác Hạ rồi thì cô phải ăn nói với anh ra sao đây? Cũng chẳng biết cha có nói chuyện cô ở cùng Lê Đan không. Nếu như anh hỏi thì cô phải biết ăn nói thế nào? Nhưng có lẽ cô phải rút lui thôi, Bác Hạ bây giờ vì cô nhiều quá thì sau này lại càng thêm thất vọng. "Chúng ta đi uống gì đó đi." "Được, theo ý em vậy. Em muốn đi chỗ nào?" "Ở gần trung tâm mua sắm đó. Em đến đó một lúc rồi đi làm luôn." "Vậy hẹn em ở đó nha. Tạm biệt!" Anh Ngọc bỏ điện thoại xuống rồi nằm vật xuống giường. Khó xử quá! Bây giờ cô phải nói rõ với Bác Hạ thôi. Ôm lấy thú nhồi bông đặt ở đầu giường, hai hàng nước mắt của cô lặng lẽ tuôn rơi. Tại sao trải qua 6 năm cô và anh lại không thể có kết cục tốt. Cô vì anh nhiều như vậy, Bác Hạ cũng đã cố gắng không ngừng nghỉ vậy mà chỉ vì cái tên Hạo Lê Đan thì mọi thứ liền thay đổi. Tại sao ngay lúc đó anh ta lại chấp nhận mua cô làm gì? Cuộc đời của cô chịu giày vò bấy nhiêu chưa đủ hay sao? Đưa tay gạt nước mắt, Anh Ngọc lấy quần áo đi thay. Dẫu mọi chuyện thành ra thế nào thì cô cũng vẫn là người chịu thiệt nhiều nhất. Thôi thì mọi chuyện đành thuận theo ý Trời. Ông ấy cho cô trôi về đâu thì cô sẽ đỗ ở đó. Ở một quán cafe gần trung tâm mua sắm. Không gian xung quanh được trang trí rất cổ kính cùng với tiếng nhạc du dương đầy lãng mạn. Anh Ngọc bước vào trong, nhìn thấy Bác Hạ đang ngồi ở góc quán đọc sách thì liền hít sâu một hơi rồi đi đến. Ngồi xuống đối diện anh, cô mỉm cười. - Anh đến lâu chưa? - Anh vừa đến Bác Hạ thấy cô thì lập tức cất quyển sách đi. - Uhm...công việc của anh sao rồi?- Anh Ngọc nhìn anh đầy ngượng nghịu. - Anh vẫn bình thường thôi. Nhưng dạo này không thấy em ở nhà, em ở đâu sao? Câu hỏi từ anh khiến Anh Ngọc giật mình. Mím chặt môi, cô ậm ừ vài tiếng. - À ừm...em đang ở nhà của một người họ hàng. Cha đã gửi em ở đó. - Sao vậy? Ở nhà cũng tốt Anh nhíu mày và nghiêng đầu nhìn cô. - Đó là ý của cha, em cũng không biết nữa. Anh biết là em không bao giờ cãi lời cha Anh Ngọc chỉ biết cười khổ. - Uhm! Bác Hạ mỉm cười ngầm quan sát Anh Ngọc. Cô bây giờ thay đổi quá. Bây giờ váy áo đều nhởn nha. Chẳng phải cô đang gánh khoản nợ to đùng của Hoàng Anh Thiếu sao? Lí do gì cô gái này lại thay đổi như vậy? Đừng bảo... - Anh Bác Hạ! Em muốn nói với anh một chuyện. Bác Hạ liếm môi dưới. Câu nói này hình như có vấn đề. Đã có chuyện gì rồi ư? - Em nói đi. - Em...anh hãy tìm một người khác xứng đáng với anh hơn. Em xin lỗi! Em nghĩ em không chờ đợi được đến ngày chúng ta trở thành một đôi. Câu nói từ Anh Ngọc khiến anh có chút suy nghĩ. Đã 6 năm trôi qua, dù cho bất kỳ ai tỏ tình cô cũng đều từ chối và toàn tâm toàn ý bên cạnh anh. Anh Ngọc đồng ý chờ đợi lâu như vậy thế mà bây giờ lại đan tâm từ bỏ sao? Thở dài một cái, Bác Hạ vươn tay nắm lấy bàn tay vì hồi hộp mà không ngừng run rẩy. - Có phải tiền đồ của anh đến lâu quá không? Không dám nhìn anh, Anh Ngọc lặng lẽ rụt tay lại. Bây giờ thật sự cô không dám đối diện với hiện tại, càng không dám nhìn thẳng vào anh. Trong chuyện này cô đúng là người có lỗi mà. Người phản bội anh là cô, người chấm dứt hết tất cả cũng là cô. - Không phải vậy đâu nhưng mà...em không thể cùng anh tiếp tục nữa. - Lý do là sao vậy? Em có thể cho anh biết được không? Anh Ngọc, em làm ơn đừng đối xử với anh như thế mà. Sự khẩn trương của Bác Hạ khiến Anh Ngọc không khỏi áy náy. Hai tay siết chặt thành nắm đấm, cô vội vã lảng tránh và chạy ra ngoài. - Em xin lỗi anh rất nhiều! Bầu trời bên ngoài rất trong xanh cùng với những áng mây trôi êm đềm và bầu không khí thoáng đãng. Đối lập hoàn toàn với Anh Ngọc hiện tại. Bầu trời của cô bây giờ đã chính thức sụp đổ, mây đen che chắn hết cả những lối thoát của tâm hồn khiến cô cứ mãi loay hoay, chật vật. Ngày buồn nhất chính là ngày không còn người mình thương ở bên cạnh. Ngày buồn nhất chính là ngày mình nhận ra bản thân hoàn toàn cô độc giữa trần thế này. Trong đầu trống rỗng chẳng có thứ gì. Anh Ngọc lang thang qua từng con phố, từng quán quen mà ngày xưa cô và Bác Hạ từng đến. Nhìn lại những kỉ niệm ấy cô nhận ra thuở đó chính là khoảng thời gian thanh xuân đẹp nhất của cô. Khi nào cũng được nhìn anh cười, đôi lúc còn được anh xoa lên mái tóc suông mượt. Những lúc bế tắc nhất Bác Hạ đều bên cạnh cho cô rất nhiều lời động viên và ôm một cái thật nhẹ nhàng. Tuy chỉ là một cái ôm an ủi nhưng nó lại ấm áp biết bao nhiêu. Bây giờ cô có muốn mọi chuyện như lúc trước cũng không được. Anh cần có một người tốt hơn, giỏi giang hơn và đương nhiên cũng phải có một ít gia thế để giúp đỡ được anh. Hít thở thật sâu, Anh Ngọc đứng trước bờ hồ, ngước lên nhìn bầu trời sắp sập tối mà lòng đau nhói. Chưa khi nào cô nhớ Bác Hạ da diết như thế này. Anh có biết để nói được những lời đó thì cô đã đau lòng biết bao nhiêu, gượng ép bản thân như thế nào. Vừa 24 tuổi, sự nghiệp công danh của anh rất sáng lạn. Chỉ cần cô dừng lại và để cho anh đến với một ai đó có thể cho anh tất cả mọi thứ. Loại con gái như cô sao mà xứng với anh cơ chứ. - Suy nghĩ sâu xa quá cũng không phải là tốt. Một người con trai đứng cạnh cô rồi tựa người vào lan can. Đưa cho cô một cốc nước, anh mỉm cười. - Uống một ít để bớt căng thẳng đi. - Anh Lam Trạch? Anh Ngọc khá ngạc nhiên khi nhìn thấy Lam Trạch. Vụng về lau đi hai hàng nước mắt, cô nhận lấy cốc nước rồi nhìn về phía mặt nước yên tĩnh. - Em không nghĩ sẽ gặp được anh ở đây. - Anh đang đi dạo thì vô tình nhìn thấy Đưa mắt nhìn cô, anh chậc Anh biết em đang đối diện với rất nhiều áp lực. Lê Đan cũng đối xử không được tốt với em. - Lê Đan đối với em như vậy là đúng Cô cười Bản thân của em từ đầu vốn là để người khác dẫm đạp rồi. - Anh không đảm bảo gì hết nhưng Lê Đan làm tất cả mọi thứ chỉ vì muốn tốt cho em. Tính tình của Lê Đan rất trầm mặc nhưng khi tức giận thì lại trái ngược hoàn toàn. Nếu như có đôi lúc làm em tổn thương thì cũng chỉ là cậu ấy đã quá lo lắng mà phát cáu. - Lo lắng sao?- Anh Ngọc nhìn Lam Trạch với đôi mắt đầy phức Nếu như lo lắng cho em như vậy thì những gì em gánh chịu đã không như thế này. Tính ra thì anh cũng chỉ bênh bạn mình mà thôi. - Em nghĩ sao cũng được nhưng chẳng ai hiểu Lê Đan bằng anh ngoài người thân của cậu ấy. Nói thật, Lê Đan rất thích Lam Trạch lại cười, nụ cười của anh ấy đúng là rất rạng rỡ. - Anh ấy thích em? Chẳng thể tin vào tai mình, cô gặng hỏi lại một lần nữa. Lê Đan lại có thể thích cô sao? Không thể nào tin được. Tuy rằng có những lúc anh ấy rất dịu dàng nhưng chỉ là đôi khi thôi. Tất cả thời gian còn lại đều cố gắng muốn bóp chết cô. Như vậy mà gọi là thích ư? Có chết cô cũng không tin. - Tin hay không thì tuỳ vào em vậy. Cứ âm thầm theo dõi thì em sẽ nhận ra thôi. Lê Đan rất ít khi tâm sự về những khúc mắc của bản thân ngoài công việc thì anh ấy chưa lần nào nhắc về cha của mình mặc dù hiểu rõ là Lam Trạch đã biết. Chuyện tình cảm lại càng không. Từ khi biết nhau anh chưa hề thấy Lê Đan liếc mắt đến người con gái nào cả. Từ những cô gái tầm thường cho đến những quý cô quyền quý, kể cả những minh tinh, ngôi sao hạng A nổi đình nổi đám. Dù cho họ có làm cách nào thì Hạo Lê Đan cũng nhất nhất không động lòng. Tất cả sự tập trung đều dồn hết cho sự nghiệp. Đối với Lê Đan chỉ có sự nổ lực không ngừng nghỉ thì kết quả sẽ thành công. Cũng có thời gian giới tính của anh ấy được cộng đồng bàn tán sôi nổi nhưng rồi cũng lặng đi. Một người bất động tâm với nữ nhân như vậy mà lại khắc cốt ghi tâm cái tên Hoàng Anh Ngọc. Như vậy không phải yêu không phải thích thì là gì nữa? Điện thoại đổ chuông in ỏi, Anh Ngọc lấy máy ra xem. Thấy số của cha mình thì cô hơi ngập ngừng đôi lúc. Quả thật vào thời khắc này cô rất sợ khi gặp ông. - Sao em không nghe? Câu hỏi từ Lam Trạch khiến cô giật mình. Đưa mắt nhìn anh, Anh Ngọc rụt rè nghe máy. "Con nghe đây cha!" "Tiểu Ngọc à, cha xin lỗi. Những ngày qua cha đã suy nghĩ rất nhiều. Đúng là cha đã trở thành gánh nặng cho con một quãng thời gian dài. Mẹ qua đời mà cha không lo lắng cho con đầy đủ lại còn tệ bạc với con nữa. Từ nay cha sẽ chí thú làm ăn, con cho cha xin lỗi được không?" "Cha, cha nói thật chứ?" "Cha đã tìm được việc làm rồi con đừng lo. Lần trước cha đánh con đau không?" "Không đau...hức, không đau một tí nào cả." "Con sống ở nhà Hạo Thiếu dù ra sao cũng phải chịu đựng. Là do cha ngu muội bán con cho người ta. Con cứ an tâm, cha không sao cả. Sau này có thời gian thì về thăm cha." "Cha được vậy là con vui lắm rồi." "Thôi đến giờ cha đi làm, khi khác cha con mình nói chuyện nhiều hơn được không?" "Dạ được, ngày mai con sẽ về, con chắc chắn sẽ về." "Tạm biệt con gái." "Tạm biệt cha!" Anh Ngọc ngắt máy rồi ôm mặt khóc nức nở. Lúc này không phải như những lần trước, cô khóc vì niềm hạnh phúc đang len lỏi trong tim mình. Cuối cùng thì cô đã tìm được người cha của 17 năm trước. Cô rất vui vì ông đã nghĩ thông suốt mọi chuyện. Ngay lúc cô bế tắc nhất nhận được những lời này từ ông cô lại thấy bản thân mình đã tìm ra được lối thoát. Cánh cửa tuy nhỏ bé nhưng đã khiến cô an tâm hơn phần nào. Ít ra trong khoảng không đầy tăm tối cũng còn một ánh sáng le lói đầy yếu ớt. ... - Hạo Tổng, ngài xem dự án này thế nào? Đàm Hiếu Nghiên đặt sấp tài liệu lên bàn rồi đẩy lại trước anh. Lê Đan cầm lấy rồi mở ra xem. Trước tiên chỉ là sơ lược nội dung, sau đó tìm hiểu thật kỹ càng. Về mặt giấy tờ cũng cần phải thông qua thật kỹ lưỡng tránh việc nằm trong khu quy hoạch xảy ra. Đối với dự án này lợi nhuận thu về không đáng là bao nhưng vốn bỏ ra lại khá nặng. - Tôi sẽ về xem kỹ hơn về dự án này. Trong thời gian đó Đàm Tổng cứ tìm hiểu về mặt pháp lý. Tôi rất cần giấy tờ rõ ràng. - Được, tôi sẽ tìm hiểu kỹ về vấn đề đó. Khi nào ngài xem xong thì cứ gọi cho tôi. - Vài ngày nữa được hay không thì tôi sẽ liên lạc với ngài Lê Đan đặt sấp tài liệu xuống rồi đan hai tay vào nhau. - Vậy tôi xin phép về trước, ngài cứ tham khảo đi. Tạm biệt! Vừa nói xong Đàm Hiếu Nghiên lấy cặp táp rồi đứng dậy. Lê Đan cũng đứng dậy bắt tay của ông ấy. - Tạm biệt ngài! Sau khi Đàm Hiếu Nghiên rời đi thì anh lại ngồi xuống ghế. Không khi nào anh có thể tống khứ hình ảnh của Anh Ngọc ra khỏi đầu. Kết thúc công việc thì lại nhớ về cô. Không khi nào anh có thể quên đi cô dù cho cô biết bao lần chống đối, không xem anh ra gì. Cô gái ngốc đó đến bao giờ mới nhận ra được vấn đề đây? Lần nào cũng vậy, đến khi anh tự gây áp lực, dồn cô vào bước đường cùng. Đến khi anh phát cáu và dùng biện pháp mạnh thì mới chịu nghe lời. Phải đến bao giờ thì cô mới có thể trở nên ngoan ngoãn vậy? Lê Đan lấy điện thoại trong túi, lướt vài cái rồi ấn số ở nhà và gọi. Anh thật sự muốn biết cô bây giờ đã ra sao. "Tôi nghe đây Thiếu Gia." "Anh Ngọc sao rồi? Đã ăn uống gì chưa?" "Cô Hoàng đã ra ngoài từ chiều và nói sẽ đi đến quán cafe nhận ca làm luôn." "Được rồi, bác lo việc đi." Lê Đan ngắt máy rồi đứng dậy đi ra ngoài. Lần nào tới bữa cũng lảng tránh. Cứ bảo là không hợp rồi lại nhịn ăn. Ra bên ngoài làm việc cũng chẳng có gì nhét vào bụng. Cuối cùng cô tiết kiệm để làm gì? Cứ tiếp tục như vậy chẳng phải sẽ kiệt sức mà chết hay sao? Lắc đầu vài cái, anh đứng dậy rồi đi ra ngoài. Anh chưa nói lời nào sau lần cô bị vu oan chắc chắn cô đã giận anh lắm. Lần này quay về chí ít cũng phải làm thứ gì đó cho cô. Không nhiều cũng được nhưng anh muốn Anh Ngọc nhận ra trong lòng anh hiện giờ đã tồn tại hình bóng của cô. Lê Đan vào xe ôtô, vừa lúc mới thắt dây an toàn thì điện thoại lại có tin nhắn đến. Mở máy ra xem, những thứ trong đó lập tức khiến đôi mày anh nhíu lại, sắc mặt cũng thay đổi hẳn đi. [ Hình ảnh ] "Chiều hôm nay vào lúc 16 giờ 30 cô Hoàng đã đến quán cafe X." - Chết tiệt! Tức giận đấm tay vào vô lăng, Lê Đan nghiến răng. Lại là tên đó. Hoàng Anh Ngọc này đúng là to gan. Hôm trước bảo không phản bội anh vậy mà bây giờ lại nắm tay đầy tình cảm với hắn ta giữa thanh thiên bạch nhật. Càng nghĩ đến thì ánh mắt càng sâu hơn. Được lắm, đã đến lúc anh nên cho cô biết ai mới chính là người mà cô đang thuộc về.

bị cha bán cho hạ thiếu